CÂU CHUYỆN KIẾN TRÚC - From Big DK
...Đó là những lúc như một sáng nọ, tôi thức dậy giữa một căn biệt thự trên đỉnh đồi ở Monferrato. Đó là ngôi nhà của một nghệ sĩ người Ý. Chủ nhân của nó đã cho thiết kế phần lavabo buồng tắm nhô ra ngoài tường nhà. Vì vậy khi tôi đứng đó đánh răng, tôi có thể thấy, trải dài từ đông sang tây, toàn bộ nông cảnh của một phần nước Ý dưới ánh bình minh. Tôi không phải là tuýp người hay dậy sớm, tôi ham ngủ lắm. Nhưng, có lẽ đây là trải nghiệm khi vừa thức dậy tuyệt nhất mà tôi có thể hình dung.
Tôi quen rất nhiều đồng nghiệp trong ngành kiến trúc ở Copenhagen và New York. Hầu như tại thành phố nào tôi cũng quen biết và thường viếng thăm một, hai công ty đồng nghiệp. Tôi thích học hỏi cách các kiến trúc sư khác tổ chức cuộc sống và văn phòng làm việc của họ. Anton Garcia-Abril chẳng hạn, tôi đã thấy anh ấy bỏ nhiệt tâm vào quá trình thi công thực tế đến mức, anh ấy tự đứng ra thầu khoán một vài ngôi nhà của chính mình bởi vì không thể để ai khác xây chúng. Thế là anh ấy thuê cần cẩu riêng và tự mình xây lấy chúng.
Mỗi khi được mời thực hiện một đồ án chúng tôi đều cố gắng lắng nghe và quan sát những gì đang diễn ra, cuộc sống đang biến đổi thế nào, và làm sao để xây dựng một khuôn khổ thích ứng với điều đó. Theo một cách hiểu nào đấy kiến trúc sư là những nhà điều giải, hay là – tôi thích ý nghĩ này - những bà mụ giúp cho xã hội tiếp tục sản sinh ra chính mình. Chúng tôi tiếp cận kiến trúc và thiết kế theo hướng bao quát, theo đó chúng tôi luôn cố gắng bao hàm từng dữ kiện cụ thể, kiến thức cụ thể bên ngoài lĩnh vực kiến trúc.
Vậy nên những cách nhìn truyền thống mang tính “bè phái”, phân biệt ai hiểu biết hơn ai đã không còn ý nghĩa nữa. Thay vào đó, vấn đề là nắm bắt được những quan ngại và yêu cầu xoay quanh một dự án nhất định, rồi biến những thông tin này thành một thành quả hữu hình.
... Nói một cách giản dị hơn, theo tôi, kiến trúc chính là hiện thực hóa những giấc mơ của chúng ta. Thông thường kiến trúc chỉ là làm sao cho mọi thứ trông đẹp mắt, hoặc là trông không đến nỗi tệ. Nhưng có những trường hợp đặc biệt... như đồ án chúng tôi đang thực hiện ở Copenhagen, chúng tôi phải biến hóa một nhà máy năng lượng – nơi sản sinh năng lượng và điện năng từ rác thải – thành một con dốc trượt tuyết nhân tạo. Công trình sẽ bất ngờ biến cả Copenhagen tuyết trắng phẳng phiu thành một nơi sinh sống kỳ thú hơn. Bởi vì mặc dầu thành phố này không có núi, trong năm năm nữa người dân ở đây sẽ có thể trượt tuyết. Đây là quyền năng của kiến trúc – anh có thể thực sự thay đổi bản sắc và hoạt động của một khu vực và biến mơ ước thành thực tiễn.
Theo một chiều hướng, làm kiến trúc sư nghĩa là lựa chọn những giấc mơ của chính mình để biến thành thực tiễn. Và một khi chúng đã thành thực tiễn, chúng sẽ trở nên thực như là chính những vật thể thường ngày anh vẫn thấy. Một thứ vốn hoàn toàn là tưởng tượng điên rồ, bằng cách nào đó bỗng hóa thành thực thể. Cái quyền năng biến đổi hiện thực này khá là lý thú, phải không?